Mưa tạnh, trời quang.
Giữa chốn hoang sơn dã lĩnh, dưới gốc hòe cổ thụ, Trương Cửu Dương đã hôn mê trọn một đêm.
Khi cơn mưa lớn dứt, muôn loài bắt đầu xuất hiện quanh đây, tiếng ve ngân, chim hót, suối reo róc rách, cả khu rừng như một bức tranh tràn đầy sinh khí. Còn Trương Cửu Dương lại là một nét lạc lõng nhất trong bức tranh ấy.